A- A A+ | Tăng tương phản Giảm tương phản

Diễn viên Nhật Hoàng: Đóng vai chiến sĩ ở Thành cổ Quảng Trị, tôi ám ảnh về sự mất mát

Bộ phim điện ảnh “Mưa đỏ” tái hiện sự khốc liệt của cuộc chiến 81 ngày đêm tại Thành cổ Quảng Trị năm 1972, khi nơi đây phải hứng chịu 328.000 tấn bom đạn.

Diễn viên Nhật Hoàng: Đóng vai chiến sĩ ở Thành cổ Quảng Trị, tôi ám ảnh về sự mất mát

Diễn viên Đỗ Nhật Hoàng trong phim “Mưa đỏ”. Ảnh: Nhà sản xuất cung cấp

Tác phẩm được đạo diễn bởi NSƯT Đặng Thái Huyền, kịch bản viết bởi nhà văn Chu Lai. Trong dàn diễn viên, Đỗ Nhật Hoàng đảm nhận vai chính là một chiến sĩ Tiểu đội 1 của lực lượng Quân Giải phóng. Trước vai diễn mang tính cột mốc trong sự nghiệp, diễn viên Nhật Hoàng có những chia sẻ đặc biệt với phóng viên Báo Lao Động.

Trong phim Mưa đỏ, Đỗ Nhật Hoàng đóng vai chính. Đây chắc hẳn là vai diễn có ý nghĩa đặc biệt nhất trong sự nghiệp của bạn. Bạn đã chuẩn bị những gì cho màn hóa thân này?

- Thật sự, “Mưa đỏ” là một cột mốc rất đặc biệt trong sự nghiệp của tôi. Để hóa thân vào vai diễn này, điều khó khăn nhất với tôi là học nói giọng Bắc. Tôi sinh ra ở Nha Trang, sống ở TPHCM, nên để vừa thoại đúng chất, vừa giữ được cảm xúc là một thử thách lớn. Khó khăn thứ hai là vấn đề thể lực. Trước đây tôi từng là vũ công, nên cơ thể vẫn quen với cường độ luyện tập. Điều này giúp tôi có thể theo kịp những bài tập khắt khe của quân đội để chuẩn bị cho vai diễn. Và quan trọng nhất, là chuẩn bị tinh thần để “sinh tử” cùng đoàn phim.

Với Nhật Hoàng, điều gì khó khăn với bạn nhất, là chiến đấu với khí tài quân sự, hay lột tả cảm xúc của người lính trước cảnh đất nước nguy nan?

- Với tôi, mọi việc trên phim trường đều khó, nhưng khó nhất vẫn là chạm được đến tâm hồn của một người lính. Người sống trong thời bình như tôi không thể tự nhiên mà hiểu được hết sự khắc nghiệt của chiến tranh - khi ánh mắt luôn căng thẳng, dõi theo từng biến động xung quanh; cách họ nâng niu từng bát cơm như đó là bữa ăn cuối cùng và hơn hết là sự bình thản đến lạ thường khi đứng trước cái chết. Họ đã chọn đặt Tổ quốc lên trên cả mạng sống.

Để tìm được cảm giác ấy, tôi đã lắng nghe hàng giờ câu chuyện của các cựu chiến binh, đọc lại từng trang ký ức và cố đặt mình vào vị trí của họ - tưởng tượng nếu ngày mai không còn nữa, mình sẽ nghĩ gì, sẽ gửi gắm điều gì. Mỗi giây phút đứng trước ống kính, tôi đều nhắc mình rằng: Đây không chỉ là một vai diễn, mà còn là lời tri ân gửi đến những người đã hy sinh để tôi được sống trong hòa bình hôm nay.

Trong chiến tranh, tình đồng đội là mối liên kết sâu sắc và mạnh mẽ. Đỗ Nhật Hoàng và các bạn diễn đã nuôi dưỡng và xây dựng nên tình đồng đội, đồng chí như thế nào?

- Trên phim trường “Mưa đỏ”, tôi và các anh em đã sống cùng nhau theo đúng nghĩa đen. Mỗi ngày không chỉ cùng làm việc, mà còn dành thời gian trao đổi về cuộc sống, về nghề, chia sẻ với nhau từ những thứ nhỏ nhặt nhất. Một miếng ăn, một giấc ngủ, hay chỉ là vài câu chuyện vu vơ lúc nghỉ ngơi. Những điều tưởng chừng đơn giản ấy lại nuôi dưỡng tình cảm, để mọi người dần trở thành những người anh em thật sự.

Tôi biết ơn vì “Mưa đỏ” đã cho mình cơ hội được trải nghiệm sự gắn kết ấy, thứ tình cảm mà có lẽ chỉ những người từng sống và chiến đấu bên nhau mới thật sự hiểu.

Nhiều diễn viên chia sẻ, đóng phim chiến tranh khiến họ ám ảnh với cảnh quay đồng đội hy sinh. Với Đỗ Nhật Hoàng thì sao, có cảnh nào khiến bạn nhớ mãi trong phim “Mưa đỏ”?

- Tôi ám ảnh rất nhiều về sự mất mát. Các anh em đã bên nhau từ những ngày đầu, cùng chia sẻ từng bữa ăn, giấc ngủ, từng câu chuyện, nên khi có một người không còn hiện diện trên phim trường, tôi thấy trống trải và nhớ họ vô cùng. Cảnh quay khiến tôi ám ảnh nhất là gần cuối phim, khi nhân vật phải đối mặt với sự hy sinh của đồng đội.

Khoảnh khắc đó, tôi đã khóc rất nhiều. Không phải vì kịch bản yêu cầu, mà vì thật sự nhớ đồng đội, thật sự cảm nhận được khoảng trống mà họ để lại. Trong đầu tôi lúc ấy cứ liên tục hiện lên hình ảnh những ngày cùng nhau dầm mưa, ăn cơm vội dưới nắng, cười giữa những giờ tập mệt rã rời… Khi đạo diễn hô “cắt”, tôi vẫn không thể thoát ra ngay, vẫn còn bị ám ảnh bởi cảm giác mất mát ấy suốt nhiều ngày sau. Đó là giọt nước mắt của tôi, chứ không chỉ của nhân vật.

Diễn viên Đỗ Nhật Hoàng xuất thân là một vũ công, từng đóng chính phim “Ngày xưa có một chuyện tình”. Có vẻ bạn khá có duyên với phim chuyển thể từ tác phẩm của các nhà văn?

- Tôi cũng thấy mình có duyên với phim chuyển thể. Không biết có phải do mặt tôi có vẻ nhìn hơi “xưa cũ” không. Thật ra, tôi nghĩ cái duyên này đến từ việc mình ham mê những câu chuyện đã được tác giả nâng niu bằng từng con chữ.

Khi được chuyển thể thành phim, câu chuyện đó được sống thêm một cuộc đời mới. Tôi may mắn được góp mặt trong hành trình đó, nên lúc nào cũng thấy vừa hồi hộp vừa áp lực.

Là một diễn viên tay ngang, Đỗ Nhật Hoàng đã có 2 vai chính. Với những thành công bước đầu, theo bạn, có bao nhiêu phần trăm may mắn?

- Tôi cho rằng, may mắn chiếm phần nhiều. Tôi may mắn vì được tổ nghề thương, may mắn vì gặp được những cơ hội quý giá, may mắn vì được gặp những đồng nghiệp tuyệt vời... Nhưng nếu chỉ có may mắn mà mình không cố gắng thì chắc chẳng đi xa được. Tôi thật sự yêu công việc này và muốn cống hiến hết sức mình.


Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết